huáng hé yuǎn shàng bái yún jiān,yī piàn gū chéng w àn rèn shān黄河远上⽩云间,⼀⽚孤城万仞⼭。
qiāng dí hé xū yuàn yáng liǔ,chūn fēng bù dù yù mén guān羌笛何须怨杨柳,春风不度⽟门关。
这⾸诗写戍边⼠兵的怀乡情。写得苍凉慷慨,悲⽽不失其壮,虽极⼒渲染戍卒不得还乡的怨情,但丝毫没有半点颓丧消沉的情调,充分表现出盛唐诗⼈的豁达⼴阔胸怀。
huáng hé yuǎn shàng bái yún jiān,yī piàn gū chéng w àn rèn shān黄河远上⽩云间,⼀⽚孤城万仞⼭。
qiāng dí hé xū yuàn yáng liǔ,chūn fēng bù dù yù mén guān羌笛何须怨杨柳,春风不度⽟门关。
这⾸诗写戍边⼠兵的怀乡情。写得苍凉慷慨,悲⽽不失其壮,虽极⼒渲染戍卒不得还乡的怨情,但丝毫没有半点颓丧消沉的情调,充分表现出盛唐诗⼈的豁达⼴阔胸怀。